Em và Bắc cùng quê Bắc Ninh, học cùng trường Đại học, khác khoa. Vì nhà gần nhau nên hai đứa thường xuyên giúp đỡ, chia sẻ chuyện học hành, sinh hoạt và chẳng mấy yêu nhau. Bắc thật thà, hiền lành, yêu em chân thành.
Từ năm thứ 3, khi tình cảm hai đứa mật thiết, chúng em cũng đã vượt qua giới hạn ôm hôn. Mọi người thường nói sau khi đã được nếm trái cấm thì đàn ông dễ chán nhưng chúng em càng ngày càng yêu nhau. Việc cùng chung chăn gối chỉ khiến đôi bên bện hơi nhau hơn. Bọn em đã tốt nghiệp được 1 năm, cũng đã có công việc ở tỉnh.
Hai đứa đã ra mắt gia đình và dự định làm đám cưới trong cuối tháng 2 âm lịch tới. Từ trước Tết, khi đã làm lễ dạm ngõ, Bắc thường xuyên rủ em về nhà làm quen với nề nếp gia đình, lúc làm dâu khỏi bỡ ngỡ.
Bố mẹ Bắc đều làm nông, tuy nhiên giờ vườn cây ăn quả mà thu nhập cũng khá ổn, nhà cao cửa rộng. Sau cưới, chúng em sẽ ở chung với bố mẹ chồng và hai đứa em còn đang học đại học.
Tuy nhiên, mẹ Bắc thường xuyên khiến em ái ngại. Mỗi lần em đến chơi, bà liền kéo em xuống bếp, yêu cầu thẳng thắn là để em làm quen với nếp sinh hoạt. Bà kiểm soát em từ việc nhặt rau, yêu cầu rau muống phải nhặt đều từ đầu ngọn lên trên khoảng 15cm, dù rau non hay già. Khi rửa cùng phải sắp đều ngọn, khi luộc yêu cầu phải to lửa, mở vung, đứng đảo liên tục cho rau xanh. Khi vớt ra lại đặt ngọn đều nhau cho đẹp mắt.
Còn vo gạo thì phải xoa gạo theo chiều kim đồng hồ (em không hiểu vì sao phải vậy, có lẽ là vì phong thủy chăng?). Dù nhà có nồi cơm điện nhưng bà vẫn yêu cầu em nấu cơm bếp củi vì "thằng Bắc nó thích ăn cơm cháy". Rửa bát bà cũng kiểm tra từng cái rồi chê "bẩn, làm ẩu".
Bà cũng soi từng thứ đồ dùng của em, hỏi giá từng món. Bà chê em hoang phí khi thấy mỗi lần đến chơi lại có đôi giày, dép khác (em chỉ có 5 đôi thôi). Rồi áo của em cổ trễ, áo ngắn, chả khác nào "mời đàn ông xơi".
Bà còn thủ thỉ, phụ nữ là phải chịu khổ, để chồng con mình được sướng thì gia đình mới êm ấm, chồng nó mới phục, mới giữ được chồng. Nếu mà chồng nó trót tòm tem với ai thì cũng nên nhắm mắt làm ngơ, vì làm ầm lên thì chồng nó bỏ đi luôn.
Tết rồi mới là kịch tính, em đến nhà chơi từ chiều hôm trước và ngủ lại 1 đêm để cùng gói, luộc bánh chưng, chuẩn bị Tết. Em cũng phụ giúp nhiều việc trong nhà, nhưng chỉ nghĩ đơn giản mình đến giúp được đến đâu thì giúp. Tối em ngủ cùng với em Bắc.
Liệu mẹ chồng tương lai của tôi có thể đổi tính. Ảnh minh họa
Tuy nhiên, 5h30 sáng hôm sau, mẹ Bắc đã đánh thức em dậy, giao luôn cho em lau dọn bàn thờ. Bà còn thì thao khe khẽ cho "thằng Bắc nó ngủ". Mà bàn thờ tổ gì đó to đến nửa gian nhà, đầy đồ thờ cúng, chất ngất tàn tro hương khói.
Em lập tức phản ứng rằng em chưa cưới, chưa phải con cháu gì, bàn thờ là nơi tổ tiên, nên để Bắc dọn thì tốt hơn. Thế là bà sưng sỉa mặt mày, tự động lau dọn và bảo: "Đàn ông trong nhà này không có chuyện phải làm việc dọn dẹp".
Bà lại sai em giặt hoa nilon, rồi giặt thảm rải sàn. Em cũng nhịn, cố thực hiện. Bà lại sai em đi chợ mua đồ ăn. Chợ xa hơn 3 cây số, em đi hết gần 1 tiếng. Về nhà, mẹ Bắc cằn nhằn em la cà, lười biếng, đi chợ lâu để bà phải dọn dẹp một mình, còng lưng.
Lúc này, Bắc đã dậy, thấy vậy định ra giúp em bê đồ thì bà đã mắng, không cho động vào. Trong lúc nấu cơm, bà xuống nhòm ngó, rồi ca cẩm, em lãng phí. Rằng mua đồ ít thôi, đàn bà không cần ăn nhiều, nên nhường nhịn cho chồng con ăn.
Nói chuyện hàng xóm có con dâu có thai, tháng nào cũng đi siêu âm, bà bảo sau này em có thai thì không cần siêu âm hay uống sữa gì cho tốn tiền. Ngày xưa, bà chả siêu âm, chả uống sữa gì mà ba con vẫn lớn, vẫn thông minh vào đại học. Rồi thì nói cô này mới lấy chồng suốt ngày về nhà mẹ đẻ, mang tiền của chồng đi mua quà cho bố mẹ đẻ. Bà bảo, ở nhà bà mà như thế thì bà lót lá chuối, đuổi thẳng cổ. Rồi thì sau này tiền lương hai vợ chồng nên đưa cho bà ấy giữ, không được tiêu pha hoang phí...
Mặt em nóng rát, chả khác nào bà tát em vài nhát. Em bực mình bảo: "Sao bác có tư tưởng lạc hậu thế, bố mẹ nào chả là bố mẹ, con cái đều cần báo đáp". Thế là bà sừng sộ, nói em chưa chi đã có tư tưởng "ăn cây táo rào cây sung", "phá sản". Bà còn mắng em: "Vừa gặp thấy cô trán dô đã biết là bướng, hóa ra còn cãi người lớn cham chảm".
Em thực sự chán nản. Dù người yêu em thủ thỉ cho rằng: "Mẹ chỉ độc mồm, chứ tâm thiện", rằng "khi em về làm dâu, hai người hiểu nhau thì sẽ không xung khắc", nhưng em chẳng tin bà ấy thay đổi được.
Đám cưới chỉ còn hơn một tháng nữa là diễn ra mà em hoang mang quá. Em sợ sống chung với mẹ chồng như vậy. Nhưng em cũng tiếc tình yêu đã hơn 4 năm của mình. Chúng em cũng đã ngủ với nhau, liệu chia tay sau này có thể đến với ai tốt hơn được không?
Em rối quá, xin mọi người cho em lời khuyên?
Theo Hoa Lan
Dân Việt
0 bình luận
Để lại ý kiến của bạn