Lấy chồng đã 4 năm nhưng quả thực tôi rất khó hòa hợp với nhà chồng. Dù rằng tôi đã cố gắng xóa bỏ khoảng cách, thích nghi về thói quen, lối sống… nhưng nhiều khi vẫn thấy lạc lõng vì quan điểm, cách sống của mọi người quá xa. Tôi là người đơn giản, sống lại thẳng thắn, thật thà, không khéo léo nên ít được lòng mọi người trong nhà. Các chị em chồng nhà tôi thì sống nặng về hình thức, thích khoa trương, màu mè, thích thể hiện. Chính vì vậy mà chúng tôi ít có điểm chung. Những việc tôi làm thường mọi người hay chê bai dù rằng đó là những việc khá bình thường.
Vừa rồi, nhà chị chồng cả tôi cưới con gái đầu lòng. Tôi bàn với chồng để mừng cưới và còn cẩn thận mua quà cho cháu là 1 chỉ vàng. Tôi nghĩ với mức lương giáo viên tiểu học của tôi, chồng cũng chỉ là công chức quèn thì chúng tôi mừng như vậy cũng không có gì là ít, thậm chí so với mặt bằng chung trong họ còn là khá cao. Tôi nghĩ với đứa cháu gái đầu nên ưu ái, quan tâm hơn cũng phải.
Nhà chồng tôi có 4 chị em, chồng tôi là út, trên có 3 chị chồng. Việc đi mừng cưới, tặng quà chúng tôi cũng không có bàn bạc gì với các chị, nhưng qua nghe ngóng tôi cũng thấy mọi người mừng tầm ấy. Thiết nghĩ, với mức mừng cưới gia đình và quà cho cháu như vậy, nhà chồng ai biết cũng chỉ có khen tôi chu đáo chứ chẳng ai chê được nửa lời.
Vậy mà, ngay hôm sau khi đám cưới kết thúc, tôi thấy các chị chồng “tụ họp” đông đủ ở nhà tôi, ngồi giữa là mẹ chồng, mặt ai mặt nấy đằng đằng sát khí. Tất cả như chỉ đợi vợ chồng tôi về để làm cho ra nhẽ chuyện gì đó.
Với tâm trạng khá là căng thẳng, tôi và chồng ngồi xuống như hai bị cáo trước phiên tòa. Đầu tiên chị chồng cả nhà tôi lên tiếng: “Nhà ngoại mình thì nào có kém chi bên nội, gia đình bề thế cơ bản, kinh tế cũng nào đến nỗi, người buôn bán, người cán bộ nhà nước, thế mà đến cái lúc bóc phong bì ấy, thật là muối mặt với họ hàng nhà lão chồng”.
Tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không tốt đẹp đang đến gần. Chị thứ 2 nhà tôi lên tiếng: “Thế là như thế nào, em cũng mừng không ít đâu nhé, 5 triệu đấy, xấu hổ gì nữa”. Chị thứ 3 cũng liền đáp “Nhà em cũng thế chị kêu gì, bực mình quá”. Chị cả tôi phân bua “Nhưng mà bên nhà nội, người ta đi nhiều, nhất là mấy anh em trai í, 7 triệu, 8 triệu, 10 triệu kìa”. Các chị chồng lập tức nhìn sang vợ chồng tôi: “Thế cậu mợ đi bao nhiêu? Cũng phải xấp xỉ anh em bên nội cho chị đỡ bị mất mặt với nhà chồng chứ”.
Chồng tôi thẳng thắn: “Thì chúng em cũng mừng 5 triệu, lại còn tặng cháu cái nhẫn mà”. Lập tức cả nhà xầm xì sắc mặt, lớn giọng giáo huấn: “Cậu là con trai trưởng trong nhà, không thể như các chị là phận gái được, làm cái gì cũng phải hơn, khó khăn thì đi vay, bớt ăn bớt tiêu đi cho bằng nội nhà người ta, đừng làm thế mà xấu hổ chị, xấu hổ cả nhà. Còn tặng quà cho cháu là cái nợ đồng lần thôi, chị không ăn không cái chỉ vàng ấy của nhà cậu mợ. Sau này đến lượt con cậu mợ lấy chồng thì chị ấy cũng giả lại. Thế thôi. Có ăn có học, làm ông này bà kia mà chả biết nghĩ”. Ai cũng thừa hiểu là các chị đang gián tiếp lên lớp, dạy dỗ tôi.
Chồng tôi rũ mặt xuống ấm ức: “Ai biết họ nhà nội người ta mừng bao nhiêu mà lần”. Còn tôi, như vừa bị các chị lấy chậu nước hắt vô mặt, xây xẩm vì nhục nhã. Lần sau, khi các cháu lấy chồng, lấy vợ, tôi không biết phải tính toán ra sao cho hợp lý và đẹp mặt các chị.
Theo Hồng Vân
Dân Việt
0 bình luận
Để lại ý kiến của bạn