Mọi chuyện bắt đầu từ việc Mike, chồng của tôi, rất ghét Giáng sinh. À, không phải anh ấy ghét ý nghĩa thực sự của Giáng sinh mà là ghét khía cạnh thương mại của nó - chi tiêu quá nhiều, chạy đi chạy lại đến phút chót để mua cà vạt cho ông Harry, bột lau bếp cho bà nội - những món quà được lựa chọn trong tuyệt vọng bởi bạn chẳng thể nghĩ thêm được gì.
Biết anh ấy cảm thấy vậy nên một năm, tôi đã quyết định không mua những chiếc áo sơ mi, áo len hay cà vạt như thường lệ nữa, mà tìm kiếm cái gì đó đặc biệt cho Mike.
Con trai của chúng tôi, Kevin, khi đó 12 tuổi và đang ở trong đội đấu vật của ngôi trường thằng bé đang theo học. Không lâu trước Giáng sinh, có một trận thi đấu hữu nghị của đội thằng bé với đội được tài trợ bởi nhà thờ của thành phố. Các cậu bé đội bạn mang những đôi giày sneaker trông rách đến nỗi cảm giác như dây giày là thứ duy nhất giữ cho giày được liền vào với nhau, tương phản hoàn toàn với các con của chúng tôi trong bộ đồng phục màu xanh pha vàng và giày thi đấu mới sáng lấp lánh.
Khi trận đấu bắt đầu, tôi rất lo lắng khi thấy đội kia đang vật lộn mà không mang mũ, một loại mũ bảo hiểm nhẹ được thiết kế để bảo vệ tai của đô vật. Đó rõ ràng là một món xa xỉ mà hiển nhiên đội bạn không thể mua được.
Tất nhiên là chúng tôi kết thúc trong chiến thắng, ở tất cả các hạng cân. Mike khi ấy ngồi bên cạnh tôi lắc đầu buồn bã nói: "Anh ước gì chỉ một đứa trong đội bên đó thắng. Bọn trẻ có rất nhiều tiềm năng, nhưng thua thế này có thể lấy đi trái tim của chúng đấy".
Mike rất yêu trẻ con, tất cả trẻ con. Anh ấy cũng yêu thích việc huấn luyện bóng đá, bóng chày cho bọn trẻ. Và đó chính là khi ý tưởng về món quà Giáng sinh cho anh ấy của tôi xuất hiện.
Chiều hôm đó, tôi đi đến một cửa hàng đồ thể thao địa phương, mua một loại mũ và giày đấu vật, gửi nặc danh đến nhà thờ trong thành phố. Vào đêm Giáng sinh, tôi đặt một phong bì nhỏ màu trắng trên cây, ghi chú bên trong nói với Mike những gì tôi đã làm, và đó là món quà tôi dành cho anh ấy.
Nụ cười của Mike chính là điều sáng nhất của Giáng sinh năm đó. Nụ cười ấy cũng đã thắp sáng thành công của những năm khác. Mỗi Giáng sinh, tôi đều theo truyền thống, có năm gửi nhóm trẻ thiểu năng trí tuệ tới tham gia trò chơi khúc côn cầu, có năm thì gửi séc đến cho một cặp anh em lớn tuổi khốn khổ vì nhà của họ bị cháy vài tuần trước Giáng sinh v.v.
Chiếc phong bì trắng nho nhỏ trên cây thông Noel trở thành điểm nhấn trong mỗi Giáng sinh của chúng tôi. Nó luôn là chiếc phong bì cuối cùng được mở vào sáng ngày hôm sau, và các con của tôi thậm chí còn phớt lờ đồ chơi của chúng để đứng chờ bên cạnh, với đôi mắt mở to lắng nghe xem nội dung của chiếc phong bì trắng bố vừa lấy xuống khỏi cây thông Giáng sinh ghi gì.
Khi bọn trẻ lớn, đồ chơi dần được thay thế bằng những món đồ thiết thực hơn, nhưng chiếc phong bì nho nhỏ màu trắng thì vẫn còn ở đó mãi.
Câu chuyện không dừng lại ở đó. Chúng tôi mất Mike từ năm ngoái, vì bệnh ung thư. Giáng sinh đến gần, tôi vẫn đau buồn tới mức không buồn đưa cây lên. Nhưng đêm Giáng sinh, tôi lại đặt chiếc phong bì trên cây. Sáng hôm sau, như một phép màu, tôi thấy thêm 3 chiếc phong bì nho nhỏ màu trắng nữa. Chẳng ai bảo ai, ba đứa trẻ nhà tôi đã tự đặt phong bì của chúng lên cây, để dành cho bố.
Truyền thống gia đình đã phát triển và một ngày nào đó còn mở rộng hơn nữa tới các cháu của tôi, những đứa trẻ sẽ đứng đó, mở to mắt chờ đợi chiếc phong bì đặc biệt được gỡ xuống, hồi hộp chờ đọc nội dung được viết bên trong.
Tâm hồn Mike vẫn ở bên chúng tôi, như tinh thần Giáng sinh vẫn ngập tràn trong ngôi nhà mỗi chúng ta vậy.
Huyền Anh
Theo WTK
Chúc bạn mùa Giáng sinh đầm ấm, an lành!
0 bình luận
Để lại ý kiến của bạn