LTS: Họ là những người mẹ bình thường, thậm chí dưới mức bình thường khi chẳng có điểm gì nổi bật trong xã hội. Thế nhưng tình cảm của họ, câu chuyện của họ, tình yêu của họ đã lấy đi nước mắt hàng triệu người. Sự phi thường của họ đã truyền cảm hứng, chạm tới trái tim tất cả mọi người.
Chị Đỗ Thị Hạnh (44 tuổi, quê Thanh Hoá) nhớ lại hoàn cảnh mình phát hiện bé Cà Rốt trước cổng chùa Diệu Giác (đường Trần Não, quận 2, TP.HCM) như vậy. Từ đó, cuộc sống của người phụ nữ làm nghề giúp việc có thêm niềm vui khi trời cho chị đứa con trai bé bỏng.
Chị kể, bình thường mình toàn đi làm công quả vào chiều tối, nhưng hôm đó lại đến chùa vào sáng sớm. Khi đang quét lá, chị nghe tiếng động lạ như tiếng mèo kêu.
"Đến gần, tôi mới giật mình phát hiện một đứa bé đỏ hỏn, rốn vẫn còn mũ và ướt nhẹp, nằm trong cái giỏ du lịch màu xanh. Tấm áo sơ sinh mà con đang mặc vẫn còn để tên bệnh viện, bên cạnh chỉ có một cái khăn và một bình sữa uống dở. Lúc đó đã gần 5 giờ sáng. Tôi có ra ngoài cổng tìm kiếm người bỏ bé lại nhưng không thấy ai" – chị nhớ lại.
Vậy là người phụ nữ ẵm đứa bé lên, đặt lên bệ Phật một lúc để đứa trẻ khỏi lạnh. Trời dần sáng, khi thông tin về một đứa trẻ bị bỏ rơi trước cổng chùa được phát ra, nhiều người hiếu kỳ kéo đến. Thấy vậy, chị Hạnh mang đứa trẻ đến công an phường trình báo.
Ngày đầu ở chỗ mới, Cà Rốt lạ chỗ, nhớ hơi mẹ và khát sữa nên quấy quấy khóc. Chẳng còn cách nào khác, chị Hạnh phải cho con ti mình, cả đêm thức ôm con vào lòng cho bé cảm nhận hơi ấm của tình thương. khóc. Chị cũng quyết định nghỉ việc một tháng chăm con, ngược xuôi xin sữa mẹ cho con. Nhìn chị vất vả chăm trẻ nhỏ, ai cũng bảo “sướng không muốn lại thích đeo bòng”. Có người còn bóng gió: “Đàn bà không chồng mà có con”. Nhưng chị chỉ im lặng.
Theo Phương Nghi
Gia đình và Xã hội
0 bình luận
Để lại ý kiến của bạn