Trước khi yêu, tôi đã biết Mai từng chung sống với người con trai khác. Nhưng khi ra trường, đi tập sự, anh ta gặp con gái của sếp, được hứa hẹn cho công việc, cho nhà chung cư nên đã bỏ người yêu nghèo, cưới con gái sếp.
Ngoài chuyện cô ấy đã từng ngủ với người khác thì cô ấy cũng xinh xắn, hiền lành, nhỏ nhẹ, thậm chí lơ ngơ, chẳng biết gì lắm về chuyện ngoài xã hội. Tôi làm cùng cơ quan nên đã có vài lần tụ tập ở nhà trọ của cô ấy, được nếm món ăn do cô ấy nấu thì tình yêu của tôi càng nở hoa rực rỡ.
Mai cũng không giấu tôi chuyện cô ấy từng sống thử. Cô ấy bảo: "Khi đó chúng em đều xác định nên vợ nên chồng, nào ngờ cuộc đời lại có ngã rẽ như vậy". Vào thời điểm bấy giờ, tôi hoàn toàn mê muội vì tình yêu, đều coi đó là chuyện nhỏ và mình có thể vượt qua được.
Sau khi cưới, tôi bỗng ghen tuông kinh khủng. Vợ tôi đi làm về muộn đều bị tôi căn vặn trong ngày làm gì, đi với ai. Chuông điện thoại của vợ reo, tôi thường nhấc máy để xem là nam hay nữ. Nếu là nam, bao giờ tôi cũng chào hỏi, xưng danh rồi mới chuyển máy cho vợ. Vợ tôi không được mặc áo hở cổ quá sâu, không được mặc váy… Sau khi vợ tôi sinh cho tôi thằng con trai giống tôi như lột, tôi vẫn không ngừng kiểm soát…
Rồi một lần cãi nhau, vợ tôi đau khổ bảo: “Em không có quan hệ thân thiết với đàn ông nhưng bạn bè, đối tác thì không thể tránh được. Sao anh cứ tra tấn em đến phát điên như vậy?”. Lúc đó, tôi đang có chút hơi men, bèn nói toạc ra: “Bởi vì khi lấy tôi, cô không còn trinh trắng nữa, chắc chắn cô sẽ rất dễ dãi”. Vợ tôi nhìn tôi kinh ngạc và đau đớn.
Giống như một tấm màn bị xé rách, từ đó, tôi không ngừng tra hỏi cô ấy về chuyện cũ. Thậm chí, khi đang ngủ với nhau, tôi còn căn vặn cô ấy xem: "ngủ với tôi thích hay với thằng ấy thích", "thằng ấy đã làm thế này với cô chưa"...
Tôi đã không biết rằng, kể từ khi tôi buông lời đó, vợ tôi đã hoàn toàn câm lặng, chịu đựng tôi. Lúc này, cơ quan tôi có một cô sinh viên thực tập tên Hoài. Cô ấy xinh đẹp, ngây thơ và đặc biệt thần tượng tôi. Cô ấy thường đến bên tôi líu ríu nhờ giúp đỡ và giương đôi mắt nai non nhìn tôi, khiến thằng đàn ông trong tôi cảm thấy hãnh diện.
Trong một lần đi công tác, tôi có ngà ngà say và Hoài đã đưa tôi vào phòng nghỉ. Rồi việc gì đến đã đến. Sáng ra, khi thấy dấu vết trinh trắng loang trên nệm trắng, tôi rất cảm động vì có lỗi với Hoài. Hoài cũng tấm tức khóc và nũng nịu: "Anh đã lấy đi trinh tiết của em, anh phải chịu trách nhiệm".
Giờ tôi hối hận không nguôi. Ảnh minh họa
Từ đó, tôi công khai mối quan hệ với Hoài, không hề sợ vợ biết. Dường như tôi hả hê khi tìm được thứ tôi không nhận được ở vợ từ người con gái khác. Vợ tôi biết chuyện, lạnh lùng đòi ly hôn, ra đi tay trắng, chỉ xin giữ lại con. Tôi cũng không có gì níu giữ.
Tôi xin việc cho Hoài ngay cùng cơ quan, rồi nhanh chóng kết hôn. Sau đám cưới, tôi nếm trải cảm giác kinh khủng khi bị quản lý, giám sát 24/24h của vợ cũ. Ở nhà, Hoài sai tôi làm đủ thứ việc, nếu không làm cô ấy nhõng nhẽo, nói rằng em đã dâng hiến hết tuổi trẻ của em cho anh. Tôi không tranh cãi được điều này, chẳng phải tôi đã quá coi trọng nó hay sao.
Hoài cũng biết điểm yếu là tôi không thể bỏ vợ hai lần, chịu sự cười chê của họ hàng, đồng nghiệp. Ở cơ quan, Hoài tự lấy lương của tôi, lục lọi phòng làm việc của tôi. Ở nhà, tôi thường xuyên phải đi sau Hoài để nhặt quần áo, khăn, giày tất… Trên giường, để chứng minh cho sự không có kinh nghiệm, Hoài hầu như nằm im, mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Tôi âm thầm nhớ người vợ cũ. Nhớ mâm cơm nóng sốt ấm cúng, nhớ nụ cười hiền, nhớ cốc nước chanh Mai pha mỗi lần tôi say rượu… Khi thăm con, tôi thấy Mai gày hơn nhưng luôn ăn mặc gọn gàng, xinh đẹp. Chỉ có điều, Mai luôn nhìn tôi bằng ánh mắt khô khốc, ráo hoảnh.
Tôi vô cùng hối hận, nhưng biết làm sao khi tôi đã coi trọng "cái màng" ấy hơn cả tình nghĩa vợ chồng, hơn cả nhân phẩm, tính cách. Chẳng nhẽ tôi lại ly hôn lần nữa.
Theo Thanh Bình
Dân Việt
0 bình luận
Để lại ý kiến của bạn