LTS: Họ là những người mẹ bình thường, thậm chí dưới mức bình thường khi chẳng có điểm gì nổi bật trong xã hội. Thế nhưng tình cảm của họ, câu chuyện của họ, tình yêu của họ đã lấy đi nước mắt hàng triệu người. Sự phi thường của họ đã truyền cảm hứng, chạm tới trái tim tất cả mọi người.
Chị Đỗ Thị Hạnh (44 tuổi, quê Thanh Hoá) nhớ lại hoàn cảnh mình phát hiện bé Cà Rốt trước cổng chùa Diệu Giác (đường Trần Não, quận 2, TP.HCM) như vậy. Từ đó, cuộc sống của người phụ nữ làm nghề giúp việc có thêm niềm vui khi trời cho chị đứa con trai bé bỏng.
Chị kể, bình thường mình toàn đi làm công quả vào chiều tối, nhưng hôm đó lại đến chùa vào sáng sớm. Khi đang quét lá, chị nghe tiếng động lạ như tiếng mèo kêu.
"Đến gần, tôi mới giật mình phát hiện một đứa bé đỏ hỏn, rốn vẫn còn mũ và ướt nhẹp, nằm trong cái giỏ du lịch màu xanh. Tấm áo sơ sinh mà con đang mặc vẫn còn để tên bệnh viện, bên cạnh chỉ có một cái khăn và một bình sữa uống dở. Lúc đó đã gần 5 giờ sáng. Tôi có ra ngoài cổng tìm kiếm người bỏ bé lại nhưng không thấy ai" – chị nhớ lại.
Vậy là người phụ nữ ẵm đứa bé lên, đặt lên bệ Phật một lúc để đứa trẻ khỏi lạnh. Trời dần sáng, khi thông tin về một đứa trẻ bị bỏ rơi trước cổng chùa được phát ra, nhiều người hiếu kỳ kéo đến. Thấy vậy, chị Hạnh mang đứa trẻ đến công an phường trình báo.
"Lúc mới thấy nó, chẳng hiểu sao tôi đã rất thương. Đứa bé nào bị bỏ như vậy mà không tội nghiệp. Sau khi đem lên công an, tôi làm thủ tục xin cháu nhận nuôi luôn thì được chính quyền hỗ trợ ngay. Chắc tôi và thằng bé có duyên" - chị Hạnh cười nói.
Không chút nghĩ suy, người đàn bà đang làm nghề giúp việc xin nghỉ hẳn 1 tháng để ở nhà chăm đứa trẻ. Chị chọn ngày 3-9, ngày phát hiện đứa trẻ để khai sinh cho con, với cái tên Đỗ Pháp Chí. "Mình đặt tên này với mong muốn con sẽ khoẻ mạnh, kiên cường như cách con sống sót được mà không có mẹ ruột bên cạnh"- chị Hạnh giải thích.
Ly dị chồng đã nhiều năm, chị Hạnh ở vậy nuôi con, rồi cho con sang Nhật du học. Trước khi có Cà Rốt, chị vẫn lủi thủi một mình trong căn trọ nhỏ, đi làm giúp việc từ sáng sớm đến tối mịt. "Hôm nghe tin tôi nhận thằng bé về, con gái tôi cũng ủng hộ, bảo để nó làm mẹ sẽ hợp lý hơn. Nhưng giờ tôi cứ lo trước, đợi chừng nào con gái tôi về nước thì tính sau" - chị Hạnh cho biết.
Biết chuyện đứa trẻ bị bỏ rơi, rất nhiều người gọi đến xin đứa trẻ về nuôi. Tuy vậy, chị Hạnh đều chối từ, bởi theo chị, biết họ ở đâu, tốt hay xấu mà giao. Có người mới thấy đứa trẻ ói mà đã tỏ vẻ khó chịu. Lỡ đâu họ bắt về mang đứa trẻ đem bán, thì chị ân hận suốt đời.
Nghĩ thế nên dù chỉ sống bằng đồng lương giúp việc vài triệu đồng mỗi tháng, lại ở trọ, chị Hạnh cho biết sẽ cố gắng tằn tiện để lo cho Cà Rốt không thiếu thốn thứ gì. Bởi vì, trong lòng chị đã coi đứa bé như con ruột.
"Chắc khi bỏ đứa bé, người mẹ có điều gì khó xử, chứ ai mà không thương con. Nếu mà người mẹ hối hận thì tôi sẽ cho nhận bé về, mình làm bà hay làm bác nó cũng được, rồi tìm cách giúp đỡ cho hai mẹ con nó. Dù sao, đứa trẻ cũng đâu phải do mình sinh ra" - chị Hạnh nói.
“Thằng bé bị mẹ bỏ đã thiệt đủ đường, tôi muốn bù đắp tình mẫu tử cho con”, ôm con trai áp vào ngực mình, người mẹ quê Thanh Hóa nói. Các vật dụng của con trai do mẹ em để lại khi bỏ trước cổng chùa chị vẫn giữ kỹ, để sau này Cà Rốt lớn lên muốn tìm về cuội nguồn sẽ dễ hơn.
Ngày đầu ở chỗ mới, Cà Rốt lạ chỗ, nhớ hơi mẹ và khát sữa nên quấy quấy khóc. Chẳng còn cách nào khác, chị Hạnh phải cho con ti mình, cả đêm thức ôm con vào lòng cho bé cảm nhận hơi ấm của tình thương. khóc. Chị cũng quyết định nghỉ việc một tháng chăm con, ngược xuôi xin sữa mẹ cho con. Nhìn chị vất vả chăm trẻ nhỏ, ai cũng bảo “sướng không muốn lại thích đeo bòng”. Có người còn bóng gió: “Đàn bà không chồng mà có con”. Nhưng chị chỉ im lặng.
Theo Phương Nghi
Gia đình và Xã hội