Tôi biết là mình không nên phấn khích quá, tôi đã quá lớn để làm trò nông nổi đó rồi. Ở tuổi 11, lại là "đứa con gái trưởng thành" của mẹ tôi, tôi cần phải giữ bình tĩnh. Nhưng mỗi khi có cơ hội, khi chỉ còn lại một mình, tôi thường kiểm tra từng món quà ở dưới cây thông Noel. Tôi đọc mọi thẻ dán trên gói quà, tôi kiểm tra thường xuyên đến nỗi có thể biết món quà nào sẽ đến với người nào trong nhà mà không cần nhìn vào thẻ nữa.
Đó là một năm khó khăn cho gia đình, cái năm mà mẹ sẽ nhìn lên cây thông và thở dài: "Sẽ không có gì nhiều cho Giáng sinh năm nay. Cố gắng đừng thất vọng". Giáng sinh từ lâu đã là khoảng thời gian để bố mẹ làm hỏng chúng tôi. Những năm trước, quà chất đống và tràn ra từ dưới gốc cây, quà đầy ở phòng khách. Tôi từng nghe câu "trao thì tốt hơn là nhận", nhưng tôi cho rằng ai nói câu này thì đúng là mất trí rồi. Nhận quà mới là vấn đề chứ! Đó là lý do tôi không thể nào ngủ được vào đêm Giáng sinh.
Buổi sáng hôm Giáng sinh, chúng tôi háo hức chờ đợi ở hành lang cho đến khi bố nói mọi thứ đã sẵn sàng. Chúng tôi vội vã lao vào phòng khách. Chúng tôi đã cố gắng chờ đợi và theo dõi trong khi các thành viên khác trong gia đình mở quà, nhưng khi thời gian trôi qua, chúng tôi không thể kiềm chế thêm được nữa.
"Đây là một món quà khác nữa của con này", mẹ nói khi đưa cho tôi một gói quà. Tôi nhìn nó, bối rối. Tôi đã dành thời gian kiểm tra các gói quà vào trước Giáng sinh, nên tôi biết rõ điều này - gói quà đó là của mẹ, không phải của tôi. Một cái thẻ mới đã được dán lên nó, với tên tôi, được viết bằng chữ viết tay của mẹ.
"Mẹ, con không..."
Nhưng sự háo hức, ánh nhìn rất vui của mẹ đã chặn tôi lại. "Hãy xem bên trong có gì, mở ra nhanh lên, con yêu", mẹ nói.
Đó là một chiếc máy sấy tóc. Cho dù đây có thể là một món quà đơn giản, với tôi nó lại rất có ý nghĩa. Là một cô bé 11 tuổi, tôi thấy thích thú vô cùng. Trong thế giới của tôi, nơi mà nhận thì luôn tốt hơn cho, thì hành động của mẹ thật không thể hiểu nổi. Đó là một cử chỉ vĩ đại. Nước mắt tôi cứ trào ra khi nghĩ mẹ phải yêu mình đến thế nào để từ bỏ quà Giáng sinh của mẹ, để cho tôi có thêm một vài món quà.
Tôi luôn nhớ và rất tự hào về Giáng sinh năm ấy. Nó có ảnh hưởng lớn đến tôi. Bây giờ, khi đã là người lớn, có những đứa con mà tôi rất mực yêu thương, tôi đã hiểu được hành động ngày đó của mẹ. Tôi hiểu mẹ không "từ bỏ quà Giáng sinh của mình" như tôi đã nghĩ, mà là mẹ đã tìm thấy món quà, niềm vui lớn hơn trong Giáng sinh của mẹ, bởi cho đi thực sự tốt hơn là nhận. Hành động đơn giản ấy của mẹ là cả thế giới đối với tôi.
Theo RD
Chúc bạn mùa Giáng sinh an lành, ấm áp!